Thursday, October 25, 2007

Ode To A Secret Love

credit: Bonggiay's blog

Ode To A Secret Love
Pablo Neruda

They’ve guessed our secret, you know.
They see me, they see us,and nothing have been said_ neither your eyes nor your voice, neither your hairnor your love have said a word_ but suddenly they know, they know without even knowingthey know.I wave goodbye and set off in another direction,and they know you ‘re waiting for me.JoyfullyI live and singand dream, sureof myself. They are aware, somehow, that you are my joy. They seethrough my heavy trousers the keys to your door,the keys to writing paper, to moonlightamong jasmines, to the song that sings in the waterfall.And you without opening your mouthspeaking, your crystal-clearclosing your eyes or nursing a red dove nestled in black leaves, the flight of a hidden heartand then a syllable, a drop from heaven,in one’s ear the soft sound of shade and pollen, and everybody knows it, my love: it make the rounds of men in bookstores and women as well, and close by the marketplaces, whirling the ringof out secret secret love. Let it go rolling through the streets,let it take portraits and walls by surprise, let it come and go and pop up with fresh greens in market.It has soil and roots and a poppy on top, your mouth a poppy. Our entire secret,our key, our hidden word, our shadow or whisper, comments someone made when we weren’t aroundit’s just a poppy,a poppy.Lovelove love_ O secret flower,invisible flame,bright scar from burning brand!

CA TỤNG TÌNH YÊU BÍ MẬT

Em biết không người ta đoán đượctình yêu bí mật của hai tachỉ nhìn anh chỉ nhìn emvà dù chẳng cần nói gìkhông phải mắt emkhông phải tóc emkhông phải giọng nói emkhông phải tình yêu em thốt ra lờithế mà không dưng họ biếthọ biết dù không rõ ràng gì cảhọ biết,Anh chia tay và rẽ về một lốinhưng họ biết là em vẫn đợi anh.Hân hoananh sốnganh hátanh mơ,chỉ mỗi một mình anhnhưng bằng cách nàomà họ biếtem chính là hạnh phúc của anh.Họ nhìn rõtrong túi quần của anhnhững chiếc chìa khóa trong căn nhà em trọnhững chiếc chìa khóađể mở trang giấy viết, mở ánh trăng trong đám hoa nhàimở bài ca hát bên ngọn thácvà em em chẳng cần thốt lên tiếng nói,em pha lê trong suốtnhắm mắt lại emnuôi dưỡngcon chim hòa bình đỏ làm tổ trong đám lá đen,chuyến baycủa một trái tim ẩn nấpmột tiết âm,một giọt tự trờirơi rất nhẹ như phấn hoa vào tai của một ngườithế rồi ai cũng biếttình yêu của anhnó đi một vòng tròn từ hiệu sáchra đến chợnhững người đàn ông và cả đàn bà nữaai cũng biếtnó quay títcái nhẫntình yêubí mậtbí mậtcủa hai ta.Hãy để nóđilănqua những con phốhãy để nóchụp những tấm hìnhtreo lên tường với nỗi ngạc nhiênvà tung ra cùng vớinhững bó rau xanh ở chợ.nó cóđấtrễvà bông hoa cánh bướm ở trênmiệng em là một bông hoa cánh bướmTất cả sự bí mậtcủa hai ta,chìa khóacủa hai tathế giới dấu kíncủa hai ta,cái bónghay lời thầm thì của hai ta,lời luận đàm của ai đókhi chúng ta không có mặtchỉ là một bông hoa cánh bướm,một bông hoa cánh bướm.Tình yêutình yêutình yêuÔi bông hoa bí mật,vô hình,ngọn lửa,một vết sẹo rất tỏtừ dấu ấn đang nung!

(Trần Mộng Tú chuyển ngữ)

Bạn không có lỗi


Nữ Vương
Bạn tôi mới có người yêu vài tháng trước, hai đứa vô cùng yêu nhau, nào ngờ đâu một hôm nó lên MSN thông báo: "Người yêu cũ của anh ấy quay lại rồi, đang về sống chung với anh ấy!"
"Hả?... Thế cậu định thế nào?" Tôi kinh ngạc tột độ.
"Tớ đau khổ lắm, tớ muốn anh ấy lựa chọn, nhưng anh ấy bảo đã yêu cô kia bao nhiêu năm rồi, cho dù không yêu cô ấy nữa, thì cũng vẫn còn tình nghĩa..."
"Mẹ kiếp! Lại một vụ không nợ nhưng còn duyên, mua bán không nên nhưng còn quen biết!" Tôi giận dữ thay cô bạn.
"Mà anh ấy còn bảo là cô kia không thù hằn gì với anh ấy, hai người có cuộc sống gần giống nhau, cô ấy có thể giúp anh ấy nhiều thứ, nói thật ra thì sau này sống với cô ấy có vẻ ổn định hơn là... Nhưng anh ấy lại nói là anh ấy yêu tớ hơn, nên anh ấy không biết nên chọn ai..."
"Thì yêu ai, chọn người đó, có khó gì đâu?"
"Anh ấy bảo anh ấy tương đối yêu tớ hơn, ở bên tớ thật hạnh phúc. Nhưng thời gian của anh ấy chủ yếu là ở nước ngoài, cô kia cũng thế, họ có thể chăm sóc cho nhau. Còn tớ đang làm việc ở Đài Loan, tớ không thể bỏ việc đi sang đó với anh ấy, anh ấy cũng không thể có nhiều thời gian ở bên tớ, vì thế tớ chỉ có thể giương mắt nhìn họ sống với nhau mà không thể làm gì được..." Cô bảo: "Tớ nghĩ có lẽ tớ phải chia tay".
Sau đó câu chuyện xảy ra như sau: Cô bạn tôi ra nước ngoài đi chơi, anh người yêu bèn vứt cô bạn gái cũ ở nhà để đi theo bạn tôi. Rồi khi bạn tôi quay về Đài Loan, một thời gian sau tôi gặp, cô bạn nói, cô và anh người yêu đã chia tay thật sự rồi
"Anh kia cuối cùng chọn cô người yêu cũ à?" Tôi hỏi.
"Ừ, anh ấy bảo vì tớ còn trẻ quá".
Quá trẻ? Cô nói, lẽ nào chỉ vì cô còn trẻ, nên cô không đủ sức đi yêu một người, cho dù có thể không nồng nàn say đắm như người khác, nhưng cô không xứng đáng để có được một tình yêu bền chặt ư?
Sau này anh kia còn gọi điện cho bạn tôi, tôi khuyên: "Cậu đừng nghe máy!" Cũng may bạn tôi là một cô gái thông minh. Nhưng một cô gái thật lòng và thông minh như thế, người con trai kia không xứng đáng để được yêu.
"Trẻ quá" đối với tôi chẳng qua chỉ là một cái cớ. Nó làm tôi nghĩ đến rất nhiều những cái cớ của rất nhiều những người tìm mọi cách để chia tay, mà nó làm cho bạn tưởng nhầm rằng, lỗi nằm ở bản thân bạn. Ví như:
"Em quá tốt, anh không xứng với em."
"Anh yêu em vô cùng, nhưng anh thấy lòng anh không hề vui sướng, có lẽ anh không thích hợp để đi yêu ai".
"Em quá tốt với anh rồi, làm anh cảm thấy không thể lợi dụng em".
"Anh không chấp nhận nổi quá khứ của em, mỗi lần nghĩ đến nó anh đau khổ lắm".
"Anh biết em đã vì anh mà thay đổi rất nhiều, nhưng anh không muốn em đánh mất bản thân em, có lẽ anh chia tay em sẽ làm em được thoải mái."
"Chúng ta là những người ở hai thế giới khác xa nhau."
"Anh không đủ tốt, em xứng đáng với những người con trai hơn anh."
"Bố anh nói anh không được lấy vợ cùng mang họ mình, anh rất yêu em, nhưng anh không thể nào đến với em."
"Em quá tốt với anh, nhưng anh không cần một phụ nữ quá tốt."
"Em quá đầy đủ điều kiện, em quá nổi tiếng, anh cảm thấy yêu em sẽ phải chịu một sức ép lớn."
"Mẹ anh chỉ thích cô bạn gái cũ của anh thôi."
"Anh sợ chúng ta không có ngày mai."
"Anh biết em rất thông minh giỏi giang, nhưng anh chỉ cần một người phụ nữ bình thường thôi."
"Em đã yêu thằng X., mỗi lần nghĩ đến anh rất khó chịu, anh xin lỗi bởi anh biết anh sai!"
"Anh nghĩ gia đình anh không thích em làm nghề này!" và "Mẹ anh không thích em!" v.v...
Hãy thử nghĩ về những lý do đó, có phải bạn đang rất muốn chửi tục? Khi người yêu lấy cớ chia tay là lỗi ở phía bạn, anh ta làm cho bạn buồn bã, đau đớn, rồi anh ta dùng vẻ mặt còn đau khổ hơn cả bạn để nói lời chia tay, bạn sẽ còn phải xin lỗi anh ta: "Em xin lỗi, đó đều là do em...", bạn sẽ cảm thấy tất cả đều từ bản thân mình mà ra, bạn sẽ cố gắng và tuyệt vọng để tìm cách giải quyết những khó khăn mà xem ra suốt đời cũng không thể giải quyết xong, bạn sẽ cảm thấy rã rời, thậm chí bạn chán ghét chính bản thân mình... Nhưng, bạn yêu ơi, tất cả những cái đó là lỗi của bạn sao?
Tôi có một cô bạn, người yêu cô ấy rất ghét anh bồ cũ của cô, những lúc ở bên nhau, anh này toàn phê phán quá khứ của cô bạn tôi với anh bồ cũ, cho dù bạn tôi không hề liên lạc gì với người yêu cũ nữa. Sau này khi họ chia tay nhau, anh này còn làm nhục cô bạn tôi bằng câu nói: "Em đã từng yêu thằng X., anh thấy em nhớp lắm!"
Nhưng đáng buồn ở một chỗ là, cô gái kia chỉ vì bị anh ta nói là bẩn lắm, nhớp lắm mà khóc lóc thảm thiết. Nực cười quá, anh người yêu kia tự mình yêu người này bỏ người kia, rồi tình ý nọ kia với người ta thì lại sạch sẽ lắm? Và còn đi chê người khác nhớp? Tôi chỉ thấy người nhớp nhất chính là anh ta.
Chỉ có những người không yêu bạn, mới muốn làm cho bạn trở nên chán ghét bản thân. Bạn không cần phải khổ sở vì một người đang muốn hạ thấp bạn, cứ học tôi đây này, tôi luôn tự nhủ: "Mẹ mình đẻ ra mình xinh đẹp thế này không phải là để cho người khác giày xéo lên!"
Những lý do chia tay kia, nó chỉ là lý do mà thôi. Không yêu nữa thì lý do là không còn tình yêu nữa, hà tất phải nhờ đến những cái cớ kia, để cho người ta trách móc bạn. Nếu anh thấy tôi tốt đẹp, thì hãy trân trọng lấy tôi, chứ không phải là nói: "Vì em tốt đẹp quá, nên anh không xứng với em, anh không thể yêu em...". Nếu bạn thấy anh ta xấu xa, thì bạn đừng đi yêu anh ta, chứ đừng để đến lúc cuối cùng mới nói: "Vì anh tệ với tôi, anh không xứng đáng với tôi, tôi không thể yêu anh..."
Có thể bạn nghĩ nói như thế sẽ không làm đau người khác, không có vẻ tội lỗi, có vẻ dễ nghe, nhưng tôi chỉ thấy những cái cớ đó chỉ là việc bạn không dám chịu trách nhiệm về mình. Những anh chàng kia, họ có đủ dũng cảm nói yêu, nhưng họ không đủ dũng cảm nói chia tay. Họ không muốn làm người xấu, nhưng họ lại trở thành người tàn nhẫn.
Chẳng lẽ, chia tay nhau, không thể quang minh chính đại chia tay nhau?
Tôi thấy thương hại thay cho những người chia tay nhau còn phải tự lừa mình và tự lừa người khác. Khác nào những kẻ ngoại tình bị bắt tại trận, còn cố biện bạch: Tôi cố ý làm thế này cho bạn gái tôi nhìn thấy, thì cô ấy mới chịu dứt khỏi tôi ra. Đó là những vai kịch anh đã diễn tới hồi quá nhập tâm.
Sai thì đã sai rồi, không yêu thì là không yêu, hà tất phải tìm những cớ.
Nếu anh ta thật sự yêu bạn, làm gì có chuyện anh ấy sợ không xứng với bạn, anh ấy khinh bạn, anh ấy tệ với bạn?
Bạn không hề có lỗi.
Bạn chỉ đã yêu nhầm người.
Bạn chỉ yêu nhầm mà thôi.
(Trang Hạ dịch)

Hậu "bức xúc"

Kỳ trước kể bà con nghe hết rồi, tưởng là xong phim, nhưng hôm qua có hồi kết nên em viết luôn một lần cho xong.
Chả là hôm qua mẹ của cu Tí và cô bí thư thứ nhất của ĐSQ VN lên trường gặp em nói chuyện. Tóm tắt lại là em phải trình bày lại từ đầu các lý do của cu tí, và báo với phụ huynh rằng em không thể làm gì hơn, và phụ huynh có thể tự lên Bộ Di Trú để appeal. Sau một hồi nói năng thì cô bí thư có đề cập tới cú phone hôm qua của bác ĐSQ và em H. khi nghe nói, "xin lỗi H., vì bác ấy không biết chuyện nên mới nói thế!" Í ẹ, từ thời cha sanh mẹ đẻ tới giờ thì em chưa nghe các bác này nói từ xin lỗi lần nào, nên em H. xém tí là té ghế!!!! Chẳng qua vì 2 bác này cần em nên thế thôi, nhưng mà cũng mát ruột được một chút (có điều cái người cần xin lỗi thì chẳng thấy nói năng gì, phải có người xin lỗi hộ cơ!). Rút cuộc là em H. viết cho mẹ cu tí một tờ giấy cu tí là SV trường, v.v... để mẹ cu tí mang lên Immi. nộp.
Hết phim (hy vọng thế!)

Bức xúc

Có vụ này phải post thì mới hả dạ, nhưng mà em không dám viết tiếng Anh, sợ bạn bè non-Vietnamese của mình đọc được thì chắc họ cười mình chết. Chẳng qua là như vậy, bà con xem coi, em giận có phải đạo hay không nhé:
Sinh viên VN. Học đúp 1 năm rồi (nghĩa là course của người ta chỉ có một năm thì anh chàng này học năm nay là năm thứ 2 rồi nhé). Từ ngày vô trường đến nay thì đầu năm đến cuối năm program admin lúc nào cũng nhắc nhở phải có điểm hiện diện ít nhất là 90% thì Immigration (Bộ Di Trú của Sing) mới cho renew student's pass. Vậy mà anh chàng tới, ngông nghênh quăng cái form, đòi renew trong khi attendance được đúng 49.5% (làm tròn thành 50% bởi em H. nhé). Hỏi chàng, tại sao thấp vậy, lần đầu chàng nói (em nghĩ là lần này là thật thà nhất đây): "học đúp mà Cô, nên em không muốn đi học". Thấy rõ ràng là cái lý do này thể nào cũng bị Immigration từ chối cái ạch nên em H. bảo anh chàng viết một cái thư cho Bộ Di Trú để trường có records - thì cái lý do từ lười trở thành "Em quên ký sổ điểm danh nên điểm hiện diện của em thấp". Thôi kệ, dù biết là nó láo toét đấy, nhưng không lẽ mình lại đi giết học sinh mình, nên em H. nộp đơn cho cu tí với lý do này.
Không nói cũng biết là đơn bị rejected cái oạch, thì anh chàng vẫn rất ngông nghênh nói với em H. rằng "Em muốn trường appeal cho em". Xin lỗi cu tí nhé, chỉ thị cấp trên bảo rằng, với những trò như cu tí thì các cu tí cứ tự appeal thôi, chứ trường sẽ không appeal cho đâu, khi mà "lý do chính đáng" của cu tí là "lười không đi học". Mà nói thật ra là cho vàng mình cũng không thèm appeal cho cái đám này nữa, ỷ lại và học hành không đâu ra đâu.
Anh chàng mới lôi ra một guardian người Sing (người bảo trợ) và lôi bà ấy xuống trường "nói chuyện". Mình bảo với bà ấy là bà ấy có thể làm đơn appeal bình thường, và tự nộp xuống Immi mà không cần trường làm, và trường sẽ không làm vì đã có quyết định rồi (chỉ appeal cho các trường hợp có lý do chính đáng mà thôi). Mình nói, bà ấy hiểu hết, và nói sẽ tự appeal. Tưởng thế là xong chuyện, vậy mà hôm nay, mới sáng xong, sau khi tập thể dục thì bị dồn dập mấy cú phone... thì ra lại là chuyện cu tí này nữa.
Thì ra bố mẹ cu tí làm việc trong bộ ngoại giao nhà mình nên cu tí phách lối như thế. Em H. nhận được thư từ Bí Thư thứ nhất của Đại Sứ Quán Vietnam tại Sing nhé, viết rằng cu tí bị điểm hiện diện kém là do "đau bao tử" (???) nên không đi học (hà hà, cái này mà nộp Immi thì thể nào cũng bị quăng trở lại :đau bao tử sao không nộp medical leave lúc đó mà tới giờ này mới trưng ra?) và bắt trường chứng cho vụ này. Tệ hơn nữa, cu tí nhờ người bên ĐSQ gọi điện cho bác Võ Tá Hân (bác này trước kia nằm trong Council Member của SIM nhưng mà đã said goodbye lâu rồi), nhờ bác ý giật dây hộ trong SIM để cu tí tiếp tục học. Chưa hết, một bác nào đó trong ĐSQ gọi thẳng cho mình, bảo mình giúp cu tí với, "con người ta là con người, thì phải có lúc bệnh chứ, cô tưởng là cái máy à", câu đầu còn nói tiếng Anh, câu thứ hai "này, người Việt phải không, nói tiếng Việt đi"; "tôi không biết cô bao nhiêu tuổi, nhưng tôi ở đây lâu rồi, tôi 60 rồi, chú nói là cháu viết cái thư xét lại cho V. đi, có khó gì đâu"; "kêu cái ông Hân (Võ Tá) ấy ra mà viết"!!!! Nói chung là hách dịch kinh khủng và unreasonable hết biết!!!!!!! Đến lúc mình giải thích là SV đưa ra nhiều lý do không chính đáng và lý do thay đổi liên tục, trường không thể appeal và sinh viên có thể tự làm đơn xin xét lại, ông ấy điên tiết lên la hét om sòm, và cúp ngang điện thoại với mình mới ghê!!!! Đến chiều thì bà Bí Thư thứ nhất đó cũng lại gọi điện tiếp (ít nhất thì lần này nói năng nhũn nhặn hơn ông già buổi sáng) và bảo trường viết thư appeal (they just don't get it, argghh). Mình nói lại là SV có thể tự nộp đơn và trường không làm nữa. Không biết vụ này có lên đến ban giám đốc hay không, chờ, đấy, hồi sau sẽ rõ, nhưng mà em H. tức quá, thấy rõ ràng ĐSQ mình "lấy thịt đè người", thằng nhóc này cũng vậy, nó nghĩ nó có hậu thuẫn là bố mẹ là nhân viên Bộ Ngoại Giao, hèn chi mà xấc láo gì đâu, coi trời bằng vung, chẳng ra cái gì. Nó cứ tưởng như ở nhà thì ai cũng sợ BNG lắm hay sao í. Giỏi thì nói ĐSQ appeal thẳng với Immi đi, đi qua trường làm gì!!! Điên máu!!! Tự nhiên bị lãnh đạn ngon ơ!!!

Fitness Week

This week is SIM's Fitness Week. We started off with a 45-minute workout this morning and half way through the workout - my knees hurt so I stopped The breakfast this morning was a real healthy one, with tuna sandwich, cornflakes, omelette, fresh fruits and soya bean milk! Each of the participating staff was given a goodie bag with a bottle of water, fruit bar, bird's nest drink, shower gel, one pack of milk, and cornflakes. Yippee!!
I spent so much $$$$ buying "healthy stuffs" today: portebello mushrooms, blueberries, blackberries, oyster mushrooms, avocados, bird's nest, hashima... and a 20-minute upper body massage by the handicap masseuse after lunch (contemplating another foot reflexology tomorrow, heheh... ) It felt so good having a massage just outside your office.
Will update pics another time as I didn't take any today... Maybe tomorrow...
On Sat nite, H, K and I went Vivo City for Joop Fashion Show. First time managed to sit in the "VIP rows" since I'm Joop's VIP member after that, we raked the shop for the designs we wanted, but some haven't arrived. Can see myself spending again, oopss...

God is good...

EXPLANATION OF GOD:
One of God's main jobs is making people. He makes them to replace the ones that die, so there will be enough people to take care of things on earth. He doesn't make grownups, just babies. I think because they are smaller and easier to make. That way he doesn't have to take up his valuable time teaching them to talk and walk. He can just leave that to mothers and fathers. God's second most important job is listening to prayers. An awful lot of this goes on, since some people, like preachers and things, pray at times beside bedtime. God doesn't have time to listen to the radio or TV because of this. Because he hears everything, there must be a terrible lot of noise in his ears, unless he has thought of a way to turn it off. God sees everything and hears everything and is everywhere which keeps Him pretty busy. So you shouldn't go wasting his time by going over your mom and dad's head asking for something they said you couldn't have.
Atheists are people who don't believe in God. I don't think there are any in Chula Vista. At least there aren't any who come to our church.
Jesus is God's Son. He used to do all the hard work, like walking on water and performing miracles and trying to teach the people who didn't want to learn about God. They finally got tired of him preaching to them and they crucified him But he was good and kind, like his father, and he told his father that they didn't know what they were doing and to forgive them and God said O.K. His dad (God) appreciated everything that he had done and all his hard work on earth so he told him he didn't have to go out on the road anymore. He could stay in heaven. So he did. And now he helps his dad out by listening to prayers and seeing things which are important for God to take care of and which ones he can take care of himself without having to bother God. Like a secretary, only more important.
You can pray anytime you want and they are sure to help you because they got it worked out so one of them is on duty all the time.
You should always go to church on Sunday because it makes God happy, and if there's anybody you want to make happy, it's God! Don't skip church to do something you think will be more fun like going to the beach. This is wrong. And besides the sun doesn't come out at the beach until noon anyway. If you don't believe in God, besides being an atheist, you will be very lonely, because your parents can't go everywhere with you, like to camp, but God can. It is good to know He's around you when you're scared, in the dark or when you can't swim and you get thrown into real deep water by big kids. But...you shouldn't just always think of what God can do for you. I figure God put me here and he can take me back anytime he pleases. And...that's why I believe in God.
*Article written by an 8-year-old named Danny Dutton in Chula Vista, California... May God bless him*

Memory

This is my all-time favourite song. I turned it on last night and was lost in it. "...I must wait for the sunrise, I must think of a new life and I musn't give in. When the dawn comes, tonight will be a memory too... And a new day will begin"...
A new day has begun. Whatever happened has already happened. I cannot change the past. I can only focus on the future. Let the past rest, and let's start anew. God how I love this song!
_______________________________________________________________
Cats Soundtrack Lyrics - Memory Lyrics
Daylight
See the dew on the sunflower
And a rose that is fading
Roses whither away
Like the sunflower
I yearn to turn my face to the dawn
I am waiting for the day . . .
Midnight
Not a sound from the pavement
Has the moon lost her memory?
She is smiling alone
In the lamplight
The withered leaves collect at my feet
And the wind begins to moan
Memory
All alone in the moonlight
I can smile at the old days
I was beautiful then
I remember the time I knew what happiness was
Let the memory live again
Every streetlamp
Seems to beat a fatalistic warning
Someone mutters
And the streetlamp gutters
And soon it will be morning
Daylight
I must wait for the sunrise
I must think of a new life
And I musn't give in
When the dawn comes
Tonight will be a memory too
And a new day will begin
Burnt out ends of smoky days
The stale cold smell of morning
The streetlamp dies, another night is over
Another day is dawning
Touch me
It's so easy to leave me
All alone with the memory
Of my days in the sun
If you touch me
You'll understand what happiness is
Look
A new day has begun